Entry for June 11, 2007
Khi không còn đêm tối nữa, mình chẳng biết phải làm sao?
lúc ấy,không thể lén quay đi, để che dấu một vệt buồn trên mắt
không thể cứ giữ mãi một nụ cười cứng nhắc bài bản - đến lạ - trong mọi hoàn cảnh- đến là mệt mỏi
không thể cứ giữ bộ mặt tỉnh queo, đôi khi giả dối , đến là bực mình
khi đêm xuống,tưởng như mọi thứ bị che phủ,làm cho mờ đi, nhoè đi,không còn thấy rõ nữa.Nhưng thực ra,trong đêm tối, ta nhìn ra ta rõ hơn bao giờ hết.Ta thấy nỗi sợ hãi,sự cô đơn. Ta gặp nỗi buồn lay lứt,nỗi đau trong tim trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Ta sờ thấy vết rạn nứt trên gương mặt,trên đôi tay đã héo úa. Ta chìm đắm trong sự mệt mỏi của một ngày dài. Ta tập thở để lấy lại nhịp đập bình yên nơi trái tim.Và rồi ta cũng để mọi thứ ràng buộc sang một bên,chúng không còn cần tới nữa.nặng nề quá, thân xác này ...
và ta khóc,cứ khóc thoả thích,như một đứa trẻ được nuông chiều.Ta không nhìn thấy ta trong gương (mà bóng đêm đen cũng đã che phủ mất rồi còn đâu) nhưng lại thấy ta rõ hơn bao giờ hết ...
Đôi khi chỉ là sự trống rỗng.Tưởng như thân ta trong suốt như 1 ngọn gió.Tưởng như thân ta chỉ như một cọng cỏ,trong một thung lũng bạt ngàn hoa cỏ.Thả tay xuống suối ,có khi nước chảy qua tay ta như đi qua 1 màn sương vậy thôi. "Mệt quá thân ta này,nằm xuống đất để nghỉ ngơi ..." - mệt quá thân ta này, ừ hữ,mệt quá thân ta này, mà đôi mắt vẫn cứ ngước nhìn vào bóng tối,chờ một hơi thở nhẹ cúi xuống trong chiêm bao nâng ta lên tung vào trong cơn gío.Một ngọn gió mạnh mẽ, dữ dội,đam mê sẽ ôm lấy thân ta!
Có ngọn gió nào sẽ đến trong giấc chiêm bao?để mang ta đi
lúc ấy,không thể lén quay đi, để che dấu một vệt buồn trên mắt
không thể cứ giữ mãi một nụ cười cứng nhắc bài bản - đến lạ - trong mọi hoàn cảnh- đến là mệt mỏi
không thể cứ giữ bộ mặt tỉnh queo, đôi khi giả dối , đến là bực mình
khi đêm xuống,tưởng như mọi thứ bị che phủ,làm cho mờ đi, nhoè đi,không còn thấy rõ nữa.Nhưng thực ra,trong đêm tối, ta nhìn ra ta rõ hơn bao giờ hết.Ta thấy nỗi sợ hãi,sự cô đơn. Ta gặp nỗi buồn lay lứt,nỗi đau trong tim trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Ta sờ thấy vết rạn nứt trên gương mặt,trên đôi tay đã héo úa. Ta chìm đắm trong sự mệt mỏi của một ngày dài. Ta tập thở để lấy lại nhịp đập bình yên nơi trái tim.Và rồi ta cũng để mọi thứ ràng buộc sang một bên,chúng không còn cần tới nữa.nặng nề quá, thân xác này ...
và ta khóc,cứ khóc thoả thích,như một đứa trẻ được nuông chiều.Ta không nhìn thấy ta trong gương (mà bóng đêm đen cũng đã che phủ mất rồi còn đâu) nhưng lại thấy ta rõ hơn bao giờ hết ...
Đôi khi chỉ là sự trống rỗng.Tưởng như thân ta trong suốt như 1 ngọn gió.Tưởng như thân ta chỉ như một cọng cỏ,trong một thung lũng bạt ngàn hoa cỏ.Thả tay xuống suối ,có khi nước chảy qua tay ta như đi qua 1 màn sương vậy thôi. "Mệt quá thân ta này,nằm xuống đất để nghỉ ngơi ..." - mệt quá thân ta này, ừ hữ,mệt quá thân ta này, mà đôi mắt vẫn cứ ngước nhìn vào bóng tối,chờ một hơi thở nhẹ cúi xuống trong chiêm bao nâng ta lên tung vào trong cơn gío.Một ngọn gió mạnh mẽ, dữ dội,đam mê sẽ ôm lấy thân ta!
Có ngọn gió nào sẽ đến trong giấc chiêm bao?để mang ta đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét