các bài viết trong năm 2007

niềm vui của sự lãng quên


niềm vui khi ta bị lãng quên
gọi điện cho một ngừơi bạn cũ từ dạo cấp III. tả mãi không nhớ ra H là con bé nào,mặc dù trong lớp chỉ có mỗi mình mình tên như thế,lại còn khá là lập dị nữa.
khi đi ngang qua nhau trên phố (một ngừơi nói không quen thì không được), nhìn nhau như mới gặp lần đầu vì cười cười nịnh nịnh - nhìn từ sau lưng có khi lại đang định "tà lưa" mình, như lần đầu tiên "quệt" phải nhau cách đây chưa lâu 

và niềm vui khi ta lãng quên
những nụ cười giả lả hời hợt, vừa nói vừa cười, cười khanh khách hẳn hoi, nhưng chẳng thấy có dư âm gì. cười xong mà ngoảnh mặt lại thấy đôi con mắt lạnh tanh, gai cả người
những cái nhìn xoi mói,hơi hớt chuyện người, giấu nhẹm chuyện mình, giơ lên cao ngạo nghễ những thành quả bằng Vàng, bằng Đô, bằng nhà bằng cửa,bằng cổ bằng trái ... 
những điều người gieo vào lòng ta sự xấu xa,vì ta cũng chợt lạnh lẽo không khác gì người khi ta phải động chạm tới người
những nỗi buồn không đáng có khi ta xa người. ngừơi nào có nghĩ như ta mỗi sớm mỗi chiều,khi ta đến và đi không để lại dấu vết nào nơi trái tim người
những trang viết dở dang,những dấu ấn va quệt trên đường ta đi

ta nên quên đi tất cả. ừ,như một ngừơi bạn ta khuyên ta rằng: "đừng nghĩ cho người ta nữa,người ta có nghĩ cho mình đâu". ừ,ta quên vậy,như người cũng đã quên ta.như mưa đi qua lại nắng, ráo hoảnh, nơi ấy xứ người. còn ở nơi ta, mưa đi qua để lại ngày ẩm nồm, gió heo may hay rét Nàng Bân xé toạc da người nữa
ta nên quên đi tất cả.ừ, như là nắng sẽ đi qua, mưa sẽ dứt,niềm vui-nỗi buồn nào cũng sẽ qua đi, ai cũng sẽ phải đi đến một nơi - Yên Bình.

có lẽ nghĩ như thế nên người quên ta
ta nghĩ như thế nên ta nhớ người

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét