BIỂN NHỚ
NGÀY mai em đi
biển có thét gào hay bão tố?
NGÀY mai em đi
sóng còn cuộn trào giữ chân em lại?
NGÀY mai em đi
gió có thôi thốc tháo, cuốn lên từng đợt cát, táp vào rặng phi lao?
ngày mai em đi, chẳng có gềnh đá nào nghiêng vai rũ buồn. em thấy mình lọt thỏm giữa trời và nước mênh mang, tóc rối tung, chiếc váy màu thiên thanh nhoà vào màu xanh của biển, em đi về phía mặt trời. khắc khoải một nỗi nhớ mơ hồ. hát thầm một bài ca cũ. đan xen giữa nỗi đau tột cùng là những hy vọng mong manh. nhưng, em vẫn đi về phía mặt trời.
đã không còn trẻ nữa. để mà ra đi? để mà ở lại?
đã không còn gì trong tay để mà níu giữ, ôm ấp
đã không còn đủ lòng nhiệt thành để mà tin tưởng
đã không còn yêu thương đến quên bản thân
đã không còn nhớ mong đến phát cuồng điên
đã không còn
đã không còn
để mà ra đi? để mà ở lại?
người yêu ơi, anh hãy gọi tên em khi em quay đi, vì biển chẳng thể nào nhớ nổi tên biết bao cô gái đã quỳ khóc trước mặt biển và gọi "biển ơi" trong tuyệt vọng. chỉ có anh, người đàn ông đã từng đưa vai gánh hờ nỗi đau của em, cho em mượn tạm nỗi cảm thông, đã từng tặng em những phút giây ấm nồng, mới nhớ tên người đàn bà không dễ nhớ-chẳng dễ quên này... người yêu ơi, mỗi khi em chông chênh - như cảm giác của con người trước biển - em lại thấy mình ngân nga câu hát "ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về ...". trong em lại thấy ngẩn ngơ chờ đợi. khi em quay lưng, có bàn tay níu giữ, có lời gọi thiết tha.
đôi khi em vẫn thấy cô đơn , ngay cả khi thuộc về nhau. NHƯ THỂ, em đi chân trần loe xoe trong nước biển mặn, hát một khúc hát buồn, lạnh giá - còn anh đứng từ xa trên cát khô, hai tay đút túi áo rét, và trở nên khó hiểu. người yêu ơi, em vẫn gặp nỗi cô đơn tận cùng ngay cả khi ta thuộc về nhau ... đâu phải chỉ có khi chia ly, người ta mới gặp nỗi cô đơn đâu chứ ...
viết nhân một ngày kỷ niệm thuộc về Trịnh Công Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét