các bài viết trong năm 2007

Entry for July 11, 2007


Em ru mình trong đêm
Bên tiếng thở dài khe khẽ
Hơi ấm anh từng trao, nhè nhẹ
Choàng lên vai em vẫn sương gió bốn mùa
Em ru mình trong tiếng biển thét gào
Mà đưa sóng ủ mềm bờ cát nóng
Dẫu ngày trôi qua cồn cào hay phẳng lặng
Vẫn ru đều một khúc ca xưa
Em biết niềm đau không giấu nổi
Trong anh,gió vẫn quặn trào
Như diều bay lên căng tràn niềm kiêu hãnh
Dây đứt, nhạt nhoà những ô cửa bình yên
tg: Tôi

Chẳng biết phải viết gì bây giờ. Nhiều khi ta đã làm mọi điều ta đã nhủ lòng phải làm. Mà vẫn trống vắng.
Khi ta nhận một giọng cười ấm qua điện thoại, ta lại yêu quá đời này, như tình ca của Trinh Công Sơn. Là thứ tình, không mong đáp đền, là thứ tình - quả thật - chỉ đẹp khi dở dang như thế, là thứ tình trong veo như giọt mưa trên mái lá, nắng soi qua cho ta thấy một trời cầu vồng. Là thứ tình giúp cho ngừơi ta thấy mình giàu có cho dù đang lê lết trên đường đời. Là thứ tình không có ngày hôm qua của thân phận, hay ngày mai của thứ hy vọng phù phiếm. Là thứ tình của những bàn tay gầy guộc, giữ nhau bằng chỉ một ánh mắt, một hơi thở nhẹ, một cảm giác của trái tim hao khuyết từng ngày từng giờ.
Thầm hát một khúc nhạc và nhớ Trịnh Công Sơn. Gạt qua những đam mê gần gụi nhau,rồi tay-trong-tay của một thời đảo điên. Quay lại với tình yêu trong im lặng, bay bổng trên chín tầng trời, để rồi chết trong nắng quá vàng, mưa quá êm dịu, mây quá bồng bềnh, thổn thức quá thanh tao và cao thượng. Chúa có nghe thấu những lời hát ru tình yêu của Trịnh Công Sơn? Nếu rót vào không trung những lời ru tình ấy, ắt sẽ làm cho mây xích lại gần nhau, mưa đến những cánh đồng hoang dại, nắng sẽ đến làm thơm nồng những cánh đồng lúa chín, và bàn tay con người chợt muốn nắm lấy một bàn tay và mong là không còn xa lạ ....

Con người ta biết yêu và cảm nhận tình yêu, đó là hạnh phúc vậy !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét