Hoa sữa
(tác giả: Hoàng Sơn - Cựu SV ĐH Bách Khoa)
Bởi lãng quên có hoa sữa trên đời
Nên giật mình với mùi thơm hoa sữa
Hoa sữa thơm đến chừng như khó thở
Đến vô tri như cũng toả hương trời
Bởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi
Nên hoá vàng rồi tàn đi rất vội
Không biết thương yêu mình đấy cũng là tội lỗi
Thương yêu kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình
Sợ người ta không gọi đúng tên mình
Hoa biếu đến cạn nguồn hương trinh bạch
Hoa chẳng hiểu đời vô cùng khắc nghiệt
Người nhắc đến hoa kia khi nhớ đến hương này
Thương hoa ngày tàn phai chẳng giữ lại chút gì
Lấy vạt áo tôi bọc về hương quý
Lấy vô nghĩa chờ ru lòng đau vô lý
... Nhưng biết lấy gì khuyên được tình si?
tôi luôn yêu bài thơ này,vì tôi thấy mình cứng cáp mỗi khi đọcKhông biết thương yêu mình đấy cũng là tội lỗi
Thương yêu kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình
tôi thấy mình tủi thân khóc mỗi khi đọcBởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi
Nên hoá vàng rồi tàn đi rất vội
tôi thấy mình đi trên phố mà lòng lặng lẽ, khi nhớ rằng tôi chưa nghĩ sẽ vẽ hoa sữa như các loài hoa khác,thực ra chẳng nghĩ hoa sữa có thực để mà vẽ. chỉ có mùi hương thì ngan ngát đắm say,đôi khi làm tôi sợ.Cách nhà bà ngoại vài nhà có 1 cây hoa sữa cổ thụ,dạo xưa nằm ngủ còn sợ chết ngạt vì hoa sữa thơm nồng, nhất là những đêm hè oi ả.
cho đến giờ tôi vẫn còn cãi là làm gì có hoa sữa,đấy là cây nó thơm thôi, bởi chỉ thấy 1 thảm vàng hanh hanh dưới gốc cây,rồi mất đi rất nhanh sau 1 đến 2 ngày,như là thấm vào cái gốc cây sù sì màu nâu nhạt ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét