Lễ Vu Lan - tưởng nhớ Cha
Bố yêu quý,
Hôm nay, con chính thức lắp phim vào chiếc máy ảnh Praktica mà bố để lại.
Fuji 100, loại phim nhà nghề. Bố thấy con có liều không. Quả thực là sau khi mua xong, con cố nhớ lại bài lắp phim từ ngày xưa bố dạy con rồi, nhưng không tài nào nhớ nổi nữa. Cùng lắm là lộ sáng nửa cuộn chứ mấy. Nhưng con biết thế là dại dột, thế nên con rẽ vào 1 hàng máy ảnh, nhờ người ta lắp phim vào máy cho con, được họ tận tình chỉ cho con luôn. Họ cũng không quên trêu con và quay ra ngắm vuốt chiếc máy ảnh của bố, bố ạ.
Bố biết không, ai cũng ngạc nhiên vì con có chiếc máy ảnh đó. Bác sửa máy ảnh ở Phùng Khắc Khoan, không hiểu sao, lần nào con đến,bác cũng chỉ cho con cách này cách kia để chụp thật đẹp (như ngừơi khác, chắc cầm máy đến rồi đến lấy về thì thôi). Ngay cả việc bảo quản giữ gìn sao cho máy bền đẹp, bác cũng chỉ còn từng ly từng tý một. Cầm trên tay một chiếc máy ảnh với độ tuổi bằng, hoặc có khi hơn tuổi con, đã từng nằm trong tay một người lính, và khi con nói "đây là kỷ niệm của bố cháu để lại" - dường như mọi người ai cũng thấy nó có ý nghĩ gấp nhiều lần cái khái niệm một chiếc máy cổ.
Bác ấy nói, bác biết con sẽ có những tấm ảnh đẹp!
Bố ơi, lúc đó con nhớ bố thật nhiều. Giờ thì con không còn quên chỉnh sáng tối. Giờ thì nói 1 lần, con thuộc cách mở ống kính và chỉnh Flash. Con nhớ, ngày xưa con hay hỏi han, hay sà vào sờ mó cái máy ảnh. Bố chỉ cho cũng nhiều, rồi quên nhanh. Dường như, con chẳng thích cái gì lâu quá. Dường như mọi chuyện phải đi qua, mới để lại vết dấu ...
Con đã quên hai chiếc máy ảnh trong tủ. Vì kỷ niệm nào con cũng lưu giữ ghê lắm, kỹ đến nỗi rất dễ quên (con là thế bố nhỉ). Nhưng, cũng như những lúc đau buồn nhất, con tìm về lại với những kỷ niệm.
Con lên mạng.
À, quên, con chưa giaỉ thích về mạng cho bố nghe. Đó là nơi ai cũng có thể nói chuyện với nhau, nhìn thấy nhau, cho dù chẳng biết nhau, cho dù ở cách xa nhau ngàn dặm đường, ở bất kỳ góc nhỏ nào trên cái thế giới rộng lớn này .... nói chung là không như hồi xưa (con phải viết thư tay gửi lên đơn vị cho bố , xong đợi đến gần tháng mới nhận được thư trả lời), thì bây giờ, bố và con có thể nói chuyện hàng ngày bằng cách chat và bố con mình nhìn thấy nhau luôn qua Webcam .... Tiếc rằng, Internet không giúp cho người cõi Âm gặp được người cõi Dương, bố ạ.
Nhưng lại nói chuyện chiếc máy ảnh đó. Con đang cầm trên tay, vuốt ve từng chi tiết nhỏ. Con mang nó đi lau ống kính rồi bố ạ. Buộc lòng phải để "trưng bày" một chiếc, chỉ có một chiếc còn lại dùng tốt. Lúc đầu, con không định đem ra dùng, chỉ mang đi lau chùi mà thôi. Nhưng rồi, con ước ao hiểu được niềm yêu thích của bố một thời. Có lẽ, khi xa nhà, xa hai chị em con, bố đã rất nhớ và khi đó, chiếc máy ảnh đã giúp bố thật nhiều? Họ nói, thời xưa, chiếc máy ảnh này đắt bằng 2 chỉ vàng. Lúc đó nó to quá bố nhỉ. To bằng việc con sắm một chiếc máy chuyên nghiệp bây giờ, khoảng chục triệu, hay có khi hơn.
Ngày lễ Vu Lan năm nay sắp tới rồi.
Con không còn tĩnh tại. Con thấy mệt mỏi quá bố ạ.
Con không muốn chắp tay, cúi đầu. Mà ngược lại, con muốn ngẩng cao đầu, bước tới.
Bố đã từng trách con gái của bố là quá xa cách, khó gần và có vẻ gì đó tiểu thư con nhà giàu.
Giờ con gái của bố đã học thêm được từ cuộc sống này rất nhiều điều. Con học cách mở rộng tấm lòng, giúp đỡ, chia sẻ. Con không còn quá nhút nhát. Con đã bạo dạn hơn nhiều. Con làm quen với bạn bè mới, con tin vào nhiều điều tưởng chừng khó tin ấy, bằng sự tự tin của bản thân.
Ngày lễ Vu Lan năm nay đã đến.
Bố ơi, mọi thứ đã khác xưa nhiều lắm. Hồ Tây không còn hoang sơ như ngày đầu tiên bố dẫn con tới. Hồ Gươm đi qua hàng ngày, nhưng con không dừng lại đi sâu vào từng ngóc ngách của từng con phố - điều mà con sẽ làm say sưa khi đi bên bố. Con thèm được gặp lại cảm giác đó, vào những ngày Hà nội âm u và lạnh như thế này. Bố ơi, giờ con đủ tiền để mua 1 chiếc máy ảnh chuyên nghiệp tặng bố. Bây giờ con cố gắng chút xíu thì bố đi du lịch để chụp ảnh vài lần một năm nhé. Con sẽ học bơi. Con sẽ đi tập thể dục với bố mỗi sáng. Con sẽ tập thêm vài thế võ. Con sẽ treo lên gác thượng 1 bao tải cát để tập lực tay, chân.... Con luôn thích những điều mạnh mẽ như thế. Con gái của bố ngày nào, giờ đã mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng, con vẫn thèm có bố ở bên.
Các chàng trai không ai được như bố.
Họ đều là những người đẹp mà trống rỗng. Hào nhoáng mà nhạt nhẽo. Tệ bạc mà lại lắm chuyện.
Lười nhác mà lại hay đòi hỏi. To xác mà lại hèn nhát....
Con luôn thèm được đi bên bố, trên những đường phố Hà nội.
Ngày lễ Vu Lan năm nay, con xin được thắp một ngọn nến màu xanh cháy trong trang nhật ký mạng của con, khắc một vết dấu trên trang nhật ký mạng của riêng con. Ngọn nến nào cũng cháy rồi tàn. Gió càng to, ngọn lửa càng bùng lên mãnh liệt, rồi cũng tàn đi rất nhanh. Nhưng,thà như vậy, mọi thứ mới được soi rọi và ấm nóng lên, MẠNH MẼ, bố nhỉ?
Lễ Vu Lan. Ai cầm trên tay một nhành hoa trắng, xin chia cho tôi 1 cánh hoa. Tôi còn mẹ. Đáng lẽ được cài trên ngực một bông hồng đỏ. Nhưng, mãi mãi tôi không còn một Lễ Vu Lan của riêng bông hồng đỏ. Vì có cha có mẹ, có tình yêu thực sự, mới có một sinh linh bé bỏng là tôi, trở thành một con người - có thân phận, có cuộc sống độc lập - rồi may mắn lại trở thành mẹ, trong tình yêu thương không giải thích nổi với một người đàn ông. Kiếp luân hồi.
Lễ Vu Lan. Cho tôi xin 1 cánh hoa trắng. Giành tặng cho một đứa con thiếu vắng Cha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét