Cha ơi!
khi còn là một con bé còi, mỗi khi cha mẹ có xung đột, con vô thức ôm cha,còn em chạy ra ôm mẹ. hoàn toàn vô thức.
con bé còi nào đâu biết lẽ công bằng là sao đâu cha,cũng không biết làm sao để có cả cha và mẹ, càng không biết làm sao là hạnh phúc. chỉ biết có cha là cả một niềm vui.
chỉ biết rằng, mỗi khi cha khoác balô lên vai lên đơn vị, con lại ước thời gian trôi ngược lại, kéo dài thêm hoặc chạy thật nhanh lên. để con lại thấy cha trước cửa, đang hút thuốc, cười thật tươi mỗi khi con chạy oà vào lòng cha.
cha có biết không,mỗi khi tan học về,con thường nhìn ngay về xóm, nếu thấy có bóng cha hay chiếc xe mà ngừơi ta hay gọi là xe com măng ca đỗ trước cửa, là tim con thắt lại, con chạy thục mạng về nhà, nhiều khi con đã chạy trong thổn thức, con sợ con về không kịp ... và cha sẽ đi mất,có thể cha chỉ rẽ qua nhà chút thôi.đã bao lần cha về mà con không gặp.
sau này, khi đã trở thành thiếu nữ, con bắt đầu cái quạu cọ của một đứa trẻ mới lớn. con hay buồn hơn. và con cũng bắt đầu giận dỗi cha. con không còn chờ nữa. vì chờ đợi mệt mỏi lắm cha à. con thất vọng vì chờ đợi từ rất lâu rồi.
con đã sai.con bé còi của cha đã sai rồi. sai thật rồi.
khi con đã hơn ba mươi tuổi con vẫn chưa đủ lớn đâu cha,con dần thấm nỗi nhớ cha,sự khập khiễng trong suy nghĩ khi thiếu cha và nỗi đau trong cuộc đời con khi con luôn mong có cha.
nhưng, phần việc của cha ở cuộc đời này đã xong rồi,cha được phép ra đi,thật thanh thản.
con đứng lại ở nơi mà những người thân yêu của con ra đi. nỗi buồn đau mất mát là khi ông ngoại mất, chia tay cha vĩnh viễn, sau đó là mối tình đầu và cũng là cuộc hôn nhân của con. cha biết không,con đã cố không mang theo dự cảm vào cuộc hôn nhân của mình. cũng như cha, con không quá vui mừng, chỉ sống đầy lạc quan và cố gắng, để làm cho cuộc sống tốt hơn. nhưng rồi,mọi thứ vẫn cứ trôi qua tay. đôi khi bất lực nhìn mọi thứ ra đi, con chỉ biết khóc. thật sự, con chẳng biết có thể làm gì hơn? con luôn cố gắng đứng dậy, phải không cha. nhưng để làm gì cha nhỉ. con vẫn đứng ở nơi mà con bị bỏ lại, cứ đứng đó mãi chờ,chờ một ngày may mắn có ai đó nhớ ra,quay lại tìm ... cảm giác đó của con,cha có hiểu không cha ?
Cha ơi!
con muốn trở lại trong vòng tay cha,như con bé còi ngày xưa cao ngổng đoảng vị và ngang bướng. sự ngang bướng lì lợm của con không thể xoay ngược thời gian. không thể,ngay cả khi con cầu xin bằng mọi thứ con có và có thể có.
con vẫn hằng nghĩ, cha đang ở nơi đó thật bình yên. cha cho con gửi "ước mơ bé bỏng" của con ở nơi đó, cha nhé. một ngày không xa,con sẽ đến để được hối lỗi muộn mằn,để được cười nụ cười của con,để được sống đúng là con,để được yêu thương và yêu thương,để ôm ước mơ bé bỏng vào lòng,thanh thản ngồi xuống bên cha.
như đứa trẻ lạc tìm được về nhà ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét