để thấy thời gian đang trôi ...
sớm chủ nhật trời đã ấm lên nhiều. nhìn ra sân nhà, đất ẩm. đất còn xám xịt và cỏ khô cháy. nhưng 1 tháng nữa thôi, tất cả sẽ phủ một màu xanh non. trên các ngọn núi cao, trên các ngọn đồi thấp, trên các thửa ruộng, trên các vệ đường đi. cỏ đang ngủ trong đất. ở đó, lạnh hay ấm? rồi cũng đến ngày cỏ thấy ánh nắng và reo mừng.
đào đã rợp trên các phố phường Hà nội. mọi người hối hả sắm tết. thật ra thì năm nào cũng vậy như đã vậy bao năm rồi. tôi đi qua những xanh đỏ và rộn rịp ấy, lạnh lẽo, vô cảm.chỉ nghĩ "sắp có vài ngày nghỉ, rồi lại phải lao vào 1 năm mới như 1 con ngựa điên".
********
*****
*
tôi e ngại rẽ qua Blog của bạn bè. sợ mình buồn hơn hay thấy mình lẻ loi hơn, không rõ nữa. chỉ biết là cứ bám chặt lấy mảnh đất khô cằn này như một kẻ mộng du... nghe những giai điệu phát ra từ máy phát nhạc, cũng như một kẻ mộng du, vô cảm. có một vài giai điệu làm tôi chạnh lòng, và hơi rơm rớm nước mắt. vào những giây phút như thế này, cứ chạnh lòng là ngại lắm đấy, có lẽ cứ nên là kẻ mộng du thôi. sẽ quên đi mọi thứ và lang thang vô định...
lúc ấy, không biết anh sẽ ở đâu trong giấc mơ của kẻ mộng du.
*
*****
********
có thêm một người bạn. một người sẽ không bao giờ gặp. xa lắm. ừ, xa thật đấy. từ một suy nghĩ và quan điểm này đến suy nghĩ và một quan điểm khác cơ mà. thế mà chẳng xa sao?mà cuộc sống thì cứ hối hả thế này. lo nhỉ. thêm khoảng cách thân phận nữa, có dễ xa hơn ngàn dặm. mà tôi chẳng muốn gần thêm ai. tôi làm họ mệt mỏi vì những mỏi mệt của mình. xoay chiếc nhẫn, biến mất, phù. thành một con chim sẻ, bay đi. một ngày kia, bị bắn, bùm, rơi xuống, chết. hết chuyện !
*********
*****
*
- sáng chủ nhật trời không trong ,nên suy nghĩ u ám thế đấy.
- đổ lỗi đấy ư?không tốt.
- biết. nhưng đôi khi cũng nên biết đổ lỗi, để thấy mình quả thật không hoàn hảo nhưng cũng chưa hẳn là quá tệ.AQ, biết không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét