Như một giấc mơ thôi ...
Như một giấc mơ thôi, anh nhé?
Vì ta không biết ngày sau, ta không thể ngoảnh lại, ta không thể ....
Như một giấc mơ buổi trưa nồng nàn, oi ả, hanh hao. Nằm mơ thấy tay trong tay, siết chặt. Tỉnh dậy, dụi mắt cay, miệng đắng ngắt những mảnh kỷ niệm vụt qua. Còn vương vất như say sau một nhấm rượu cay. Tất cả đổ bóng xuống em làm thành hoa nắng, nhảy nhót. Em muốn huyên thuyên như chú chim sâu bay lạc vào hiên nhà. Chim bay đi, em còn nhìn theo, cứ tự hỏi những điều vô duyên lạ "chim ơi, tổ ấm của chim ở đâu". Anh bảo, không muốn nghe em huyên thuyên, lảm nhảm làm anh rức đầu. Em chợt thấy lòng em se thắt như đi ngược gió lên đê một ngày gió mùa về đột ngột. Em chợt ước gì em hoá chú chim sâu kia, bay đi.Em chợt ước gì em như nước kia, thấm vào đất khô, mất dấu. Em chợt ước gì em như gió kia, thổi thốc tháo, cuộn trào, bay đi xa. Em biết, anh còn không đồng ý nhiều điều ở em lắm, và mỗi ngày qua, càng gần nhau hơn (về một nghĩa nào đó) lại có vẻ xa nhau hơn khi "anh bảo..." điều này điều kia. Mọi thứ đã định hình quá rõ ràng trong con ngừơi anh, trong suy nghĩ đến lối mòn, trong trái tim đã đóng cửa và chai lỳ. Em không còn sự say đắm của nụ hôn đầu tiên, em không giữ sự e ngại của lần gặp đầu tiên, em không còn sự chùn bước lo sợ trước những khó khăn thử thách đầu tiên ... Tình yêu là một thứ quá xa xỉ với em, hãy hình dung một cô bé bán diêm nghèo mồ côi mơ về một cuộc sống đầy đủ trong vòng tay gia đình... Very funny !
nhiều khi lòng tự hỏi lòng: vì sao em cứ cúi mặt, lặng lẽ?
vì em không thể tự làm đau mình. Như khi né tránh một ánh mắt xoi mói, ác ý. Như khi phải nhận một lời nói nặng. Như khi phải đón mà lại nhận phải ánh mắt giá lạnh... em cúi mặt, để bớt đi sức nặng ngàn cân kia đè lên em, để né một "hòn bấc ném đi" (đôi khi là bằng ngàn cân chì) - chĩa thẳng vào mình. Nếu không cúi mặt, nếu không nằm xuống lặng lẽ, né tránh, thì sức em có chịu được bao nhiêu? Vậy thôi, anh cứ là anh, vì ta biết nhau khi anh đã là vậy. Để không tự làm đau mình, em cứ cúi mặt đi lặng lẽ. Có ai biết em đau? Có ai nghĩ em buồn? Có chăng chỉ là sự tò mò, mà rồi tò mò về một người bé nhỏ thì không đáng thoả cái thú tò mò của họ, nên họ cũng sẽ bỏ thôi.
mà chẳng cần hỏi lòng, em cũng biết mình sẽ như thế. Giống như định mệnh. Giống như một ngày mùa Thu, một ngày bình thường, em sanh ra. Để rồi phải nuôi 1 ước ao, được ra đi cũng trong một ngày mùa Thu, một ngày bình thường, như ngày em đến. Em chỉ muốn một ngày thảnh thơi, nhìn vào mắt anh, tìm thấy trong ấy một miền yêu thương mềm mại, như là tìm về bên một hồ sen mát lành, chắp tay cầu bình an cho mọi người, náu nương tránh những cơn gió bụi ...
em lại lảm nhảm, huyên thuyên đấy.hêy, không phải để anh thở ra 1 câu "anh không muốn nghe". đâu đấy. Để cho riêng em thôi...
Rồi cũng có ngày Blog của em cũng chôn vùi trong đống rác thải thông tin (nó sẽ như thế nào nhỉ? thử tưởng tượng xem có bao nhiêu người ra đi và để lại những trang viết trên mạng,những nick chat,những thông tin chờ reply,những email chưa check...những kỷ niệm còn nguyên trong trí nhớ,những lời hẹn chưa thực hiện,những lời hứa rất muốn làm,những điều ngây dại hay khôn láu ...???). Nghĩ đến điều đó thật vô nghĩa phải không, vì lúc đó, còn biết gì mà lo nghĩ nữa.Thế nên giờ em nghĩ vẩn vơ chút xíu này thôi, lúc có chút thời gian rảnh rang...
Có vớ vẩn không thế ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét