các bài viết trong năm 2007

Đêm Noel

Sáng nay đi làm, trễ đến một giờ đồng hồ vì kẹt xe. Mình đoán chừng vì Rằm và Noel. Lễ nào cũng to.Ai ai cũng bận rộn.Mình lừng khừng, nghĩ là đằng nào thì cũng sắp hết một năm dài. Tự cho mình lừng khừng. Những thời khắc này, ai cũng mệt rồi.Chiều nay đi làm về, lại kẹt xe. Người người nối đuôi nhau.Quà to kế bên quà nhỏ.Mình tự cho mình lừng khừng.Mắt kém, chẳng nhìn ra ai với ai, nên mình chạy xe từ từ hoà vào dòng người nô nức. Có vội vã làm chi. Không ai đợi chờ. Không chờ đợi ai. Trời thì gió lạnh. Mình tự cho mình thư thái, không theo chân sự vội vã của mọi người trong Lễ Noel. Muốn viết một lá thư cho "Ông già Noel" quá chừng. 

Trên đường về em nhìn thấy một "Ông già Noel" hợp đồng, đang lao đi trên đường, bộ râu trắng trễ xuống dưới cằm,cặp kính mờ đi vì nóng bức dù trời đang rất lạnh. Chỉ còn vài giờ nữa phải giao hết hàng người ta thuê tặng, phải không ông già Noel? Mắt chợt cay, lòng chợt se thắt, rồi nước mắt làm những ánh đèn xe cứ lung linh lung linh. Em nhớ về quá vãng không thể nào quên.
"Vào một mùa Noel đã xa, em đi làm về sớm, dự định làm một bữa ngon, nóng sốt. lòng em xốn xang, em có cảm giác em nhảy chân sáo về nhà, có thể hát véo von hết bài này sang bài khác, mọi thứ như sáng lên trong dự định của em. "Mình sẽ ăn sớm rồi đi chơi, anh nhé!" - nhưng tối đó, em ăn cơm một mình trong ánh nến. Anh làm ông già Noel hợp đồng, lao đi trong giá lạnh. Ngoài phố, người xe nườm nượp. Em tựa cửa chờ. Nỗi lo càng dâng lên khi đêm dần về khuya. Rồi em quên đi mất đêm Noel. Rồi em quên đi món quà em muốn nhận. Em quên đi hết những bài hát, dù vui hay buồn. Rồi em quên đi đôi chân tê cứng vì lạnh. Rồi em chỉ còn là một tảng băng tuyết đứng trân trân - chờ. Em nghĩ rằng, khi ta bị đóng băng, cũng chính là khi ta bị phá vỡ nhanh hơn bao giờ hết đó. Nhưng, em nghĩ, em đã hoá đá thì đúng hơn. Rồi "ông già Noel" của em cũng về nhà. Nhưng, anh ơi, đêm Noel đã qua. Thời khắc em được nói một điều ước đã qua lâu rồi. Nước mắt cũng đã lạnh cứng nơi mi mắt em, nặng trĩu...
Giờ đây, cứ nhìn thấy "ông già Noel" hợp đồng, là em lại thấy chạnh lòng. Có lẽ, nỗi ám ảnh về một mùa Noel mãi mãi ngự trị trong em. Không có gì là xa lạ, mọi nỗi sợ hãi đều còn đó, cho dù em đã không còn để nước mắt rơi thoả thuê trong nỗi sợ hãi đó. Khi phải tự mình làm mọi thứ, phải tự mình đối mặt với nỗi sợ hãi, em đã "bướng bỉnh và lỳ lợm" hơn nhiều rồi. Thậm chí, "lỳ đòn" hơn nhiều rồi.
Đêm Noel, giáo đường nhiều nơi vang lên những bài thánh ca vẳng trong gió lạnh, làm ấm lòng những người như em. Em tin là ở đâu đó, nếu có những cảnh ngộ trớ trêu, đau đớn, mà được đứng nơi giáo đường trong một đêm Noel, khoanh tay cúi đầu, nghe những thanh âm vang vang âm âm như thấm vào hồn như thế như thế, cũng vợi bớt nhiều phần nỗi thống khổ. Noel năm nay, có ai còn nhớ tới ai chăng?
Đốt lên những que diêm, em thầm cầu nguyện. Cho những tâm hồn luôn được ấm áp. Cho những đôi bàn tay, đôi bàn chân con người luôn được ủ ấm. Cho những ánh mắt nhìn nhau hiền hoà. Cho những thứ sáng loáng kia, không của riêng một ai. Đốt lên những que diêm, em lại là cô bé trong truyện cổ, lang thang chân trần trên tuyết lạnh, từ ngoài trời đêm, nhìn qua khung cửa sổ ấm áp ánh nến. Và cô bé ấy mơ ...

Ngày nao, em cũng như cô bé trong truyện cổ, anh nhỉ, được tìm thấy với nụ cười an lành trên môi, dáng vẻ thanh thản, một tảng băng lạnh giá mang niềm tin và ước mơ đến miền xa xăm ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét