buồn
tự dưng cảm thấy buồn. muốn khóc. không còn cảm giác tin tưởng. trống rỗng. trôi lững lờ, nhạt nhòa trong những cơn mơ giữa ban ngày....
tự hỏi mình, phải chăng vì cuộc trao đổi hơi căng thẳng với cô gái đồng nghiệp. phải chăng vì thằng xe ôm quen hôm nay dám chặt chém 50.000 đồng cho mười cây số. phải chăng vì công việc chẳng có gì đáng chán hơn trong những ngày này. phải chăng vì mình thật sự không còn 2 người em họ. phải chăng vì chồng chọn đám bạn hơn là vợ và con. phải chăng vì thời tiết đang nắng lại mưa. phải chăng vì trước cửa các nhà trên phố bắt đầu có những mâm cúng Rằm tháng Bảy. phải chăng vì lòng mình hay động? ...
mọi người thường hay bảo mình hay nghĩ. nhưng những điều đó là những điều đáng để buồn đấy, đáng để nghĩ đấy. còn việc không nghĩ mới là bất bình thường. suy nghĩ về điều này điều nọ cũng là cách để biết mình đang sống.
ngồi lặng lẽ thật thích. không muốn ai làm phiền. không muốn đi làm vì chưa quay lưng đi mà đã thấy sự tráo trở. vẫn biết lòng người khó dò ra khúc nông sâu. vẫn biết quay đầu mà đi thì cứ đi, chẳng còn gì. chẳng còn gì.
càng muốn trốn sâu, thật sâu. càng không muốn ai biết đến mình, không muốn ai động đến, không muốn ai kiếm tìm. càng muốn lặng lẽ, cứ lặng lẽ mãi.
cái thói đời - bạc. vẫn vậy, mà sao đôi lúc vẫn làm mình sững sờ. ngây ngô, khó hiểu.
chỉ muốn ngoảnh đi, lặng lẽ đến 1 nơi không ai biết, chẳng ai hay, sống những ngày lặng lẽ. có thế mới mong một ngày êm đềm.
tự dưng thấy buồn quá. thấy mọi thứ xa lạ. thấy mình xa lạ. và thấy người xa lạ.
trời lạnh dần khi đêm xuống. cuộn mình trong chăn, chờ nghe tiếng mưa êm êm. Thu về đem tới những ngày ít nắng. Yêu cảm giác được khoác aó rét, co ro, lạnh. Yêu cảm giác được trốn trong lớp lớp quần áo, trong chăn. chạy trốn người. chạy trốn bản thân. rất yêu cái lạnh đầu mùa. rất thương mùa Thu. đến , để mình có thể lặng lẽ, ngồi , trong ánh sáng nhạt nhòa của Thu. và buồn. và thấy mình tan đi, trong sương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét