các bài viết trong năm 2011

nhật ký ngày 05/07/2011

em nhớ anh nhiều lắm. nỗi nhớ ấy đọng trong từng giây trôi qua. cứ nhân lên với bao nhiêu ngày trống trải là biết nó to lớn cỡ nào. nếu dùng từ big size, siêu trường siêu trọng hay khổng lồ, vĩ đại cũng không đủ để diễn tả đâu. 
vì thế nên cũng chẳng có dịch vụ chuyển phát nào có thể gửi nó tới với anh, giùm em. bưu điện ư? không. làn sóng phát thanh, truyền hình ư? không. một bài hát ? không. một người bạn ? không.... không gì, không ai, có thể chuyển giùm em nỗi nhớ đến anh. vô vọng, em giữ nó lại. một ngày nào đó, nỗi nhớ sẽ nổ tung. hoặc, nhão nhoét ra, như một cây kem tan chảy trong nắng hè đổ lửa. hoặc, đột nhiên ... biến mất ...

em tự ám thị. em đang nghĩ sang việc khác để cố quên "một ngày dài lại đang trôi qua". 
bỏ việc. bỏ nhà đi đâu đó một thời gian. bỏ hết việc bao đồng. bỏ nỗi buồn, để giữ lại 1 cái hố sâu lớn trong tim thôi. bỏ độc thoại. bỏ viết lách. bỏ sách truyện và những bản nhạc. bỏ tất thảy. 

. . . . . . .

. . . . . . .

bỏ việc - đó là điều mà mình đang cố tập trung suy nghĩ của mình vào đó. dù sao, đó là một điều gần gũi nhất với thực tế bây giờ, phải vậy không. sự nhàn rỗi đã cho mình có dịp viết về nỗi buồn, nỗi nhớ, sự cô đơn. sự rảnh rang đã cho mình thực hiện được những việc bao đồng mà bao lâu rồi mình cứ nghĩ đến rồi lại gạt đi. nhưng rồi, cũng phải làm một việc gì đó chứ nhỉ. một việc đơn giản như trở thành "cửa hàng trưởng" của một hàng bán đồ linh tinh phèng chẳng hạn. cô độc và lặng lẽ như cô hàng xóm không chồng không con. vừa bán cái nhà được 9 tỷ đồng, chia tay hàng xóm vào Nha Trang sinh sống. trước đây, sinh hoạt của cái xóm bé nhỏ này, cô không là gì cả. không điều tiếng, không tham gia bất kỳ sự kiện gì của làng xã. không chồng, không con, thui thủi 1 mình với 1 con mèo đực thiến to đùng rất hiền. nhưng khi cô rao bán nhà thì cô trở nên nổi tiếng, được quan tâm, săn đón để săn tin. 9 tỷ đồng với một phụ nữ như thế, sẽ làm gì ở mảnh đất chuyên làm du lịch xa xôi nắng gió ấy nhỉ ? đôi lúc, muốn mua 1 gói bim bim cho bé Gấu, lại nhớ tới cô, cô hàng xén ...

tại sao mình không thích làm 1 bà chủ công ty nào đó cho dù là rất nhỏ ? mà lại cứ nghĩ đến mình trong hình ảnh cô độc, tủn mủn, lủi thủi, xoay xỏa giữa 1 đống những gói to gói nhỏ, lộn xộn mùi và lộn xộn nhu cầu của các bà nội trợ ấy ? mình cũng chẳng biết tại sao lại như thế. 
có ông Trời mới biết được tại sao thôi.

. . . . . .
  . . . . . 

bỏ việc. đó là điều mà mình thích nghĩ đến hay là điều mình bị hoàn cảnh ép phải nghĩ đến nhỉ? bỏ việc. đó là một điều chẳng thú vị gì. chẳng hay ho gì. chẳng có lợi lộc gì. chẳng có điều gì chắc chắn cả. đó là cách tự tạo ra bước ngoặt, tự tạo ra một cái ổ gà, để bước tới và cố nhảy qua. ngày mai vẫn là 1 ngày hoàn toàn xa lạ. chỉ có ông Trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra. bỏ việc. mình sẽ có một thứ không khí hoàn toàn mới để mà hít thở. một thứ không khí của sự lo lắng, căng thẳng, sợ hãi. một thứ không khí lạnh nhạt giữa gia đình, người thân, bạn bè. một thứ không khí giả tạo giữa vợ và chồng. một thứ gì đó nhem nhuốc, tựa hồ như mình tự vầy trong một đống bùn thúi mà vẫn ung dung đi giữa bàn dân thiên hạ vậy. 

 


vấn đề lớn bây giờ là phải chống chọi với bệnh quên, bệnh của người già. đọc và viết ra giấy, là một cách sẽ giúp mình chống đỡ với căn bệnh này. chẳng có gì là kỳ lạ cả. ai cũng sẽ già và quên. có lẽ, Ông Trời đã sinh ra cho người già sự quên. người ta cứ nhớ, nhớ hoài nhớ hủy, đôi lúc, chẳng để làm gì, nặng đầu óc, nặng tâm can, vô ích, vô vọng. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét